Hãy làm những việc vì chính mình

Hãy làm những việc vì chính mình
Photo by Jamez Picard / Unsplash

Mỗi người đều có mong ước và cách hưởng thụ cuộc sống khác nhau, vấn đề mà mỗi người quan tâm cũng rất khác nhau. Tất cả đều bị chi phối bởi việc vì bản thân mình. Khi làm những việc vì bản thân mình thì chúng ta cũng tự thấy hạnh phúc.

Vậy lý do là gì?  Làm những việc vì bản thân mình chính là lý do mà ta đến với thế giới này. Đó chính là con đường tìm đến chân lí theo cách riêng của mình. Đa số mọi người đều đi theo một con đường nào đó không có nghĩa là tôi hay bạn cũng phải như vậy. Dù có là cách dễ sống, dễ kiếm tiền đi chăng nữa cũng không phải là hướng mà tất cả phải lựa chọn theo.

Thế nhưng bất hạnh thay, sai lầm lớn nhất của xã hội là đồng nhất tất cả các cá nhân và miễn cưỡng người ta phải đi theo một hướng nhất định. Ví như là luôn ép buộc tất cả phải đi theo một con đường mà con đường đề cao việc kiếm tiền và trở nên nổi tiếng. Nếu có cùng một mục đích phía trước thì con đường để đến cái đích ấy cũng giống nhau. Tất cả cùng học một môn học giống nhau, cùng đánh đổi cả mạng sống để ôn thi hay chuẩn bị xin việc. Dập khuôn theo những tiêu chuẩn để đến được "con đường thành công" đã được định sẵn, việc ấy từ bao giờ đã trở thành phương pháp duy nhất để có thể thành công được trong xã hội này.

Nếu vậy thì việc bản thân mình cần làm là việc gì? Đó là những việc ta cảm thấy hạnh phúc khi làm nó, là việc mà ta cảm thấy bị cuốn hút, là việc có thể bộc lộ rõ khả năng của ta, là việc mà ta thực sự muốn làm trong sâu thẳm trái tim mình. Những việc "làm vì chính ta" giữa mỗi người không thể nào giống nhau được. Kinh doanh, soạn nhạc, vẽ tranh, viết lách, làm nông... có vô vàn công việc mà bản thân mình có thể lựa chọn để làm, để cảm thấy hạnh phúc.

Khi tập trung vào những việc vì chính mình thì cái tôi cũng dường như biến mất, thoát ra được khỏi cái bóng của chính tôi và chìm đắm vào trạng thái tập trung cao độ, hay trong tâm lý học gọi là thả mình vào "dòng chảy". Chính trạng thái đó là giây phút mà những tạp niệm trong ta thông suốt và ta sống với chính ta. Khi ấy, chân lí sẽ soi rọi con người ta. Và chính lúc ấy ta hoàn thành được mục tiêu của cuộc đời này.

Không những thế, khi ta làm việc vì chính mình, vũ trụ này cũng sẽ dốc sức giúp đỡ ta. Bởi vì đấy chính là chân lí . Theo triết lí ấy thì những việc đúng đắn sẽ được tạo nên khi mỗi người toàn tâm toàn ý làm những việc cho chính mình. Vì lẽ ấy nên sống cho bản thân trở nên quan trọng. Sống cho chính mình là con đường để tu dưỡng, là con đường nhận ra bản thân, cũng là con đường giúp tạo nên vũ trụ này. Thế nên đừng làm những việc bị ép buộc, hãy làm những việc vì chính mình.

Tất nhiên điều này không hề dễ dàng, thậm chí là rất khó khăn. Để làm được như vậy, biết đâu ta phải ngừng những việc ta đang làm, biết đâu sẽ chẳng còn lương tháng và phải từ bỏ tất cả. Vì ta phải kiếm tiền, vì ta phải duy trì sinh kế, và vì vẫn phải sống nên đó là việc bắt buộc phải làm thì sẽ vẫn phải làm mà không thể phát triển bản thân. Nhưng dù cho là thế đi chăng nữa thì hãy một lần quyết tâm làm những việc mà trong ta thực sự muốn làm, những việc mà mình được là mình nhất. Khi ấy ta có thể nhận lại được nguồn năng lượng của thế giới này.

Do dự "Liệu mình có làm được không?", nghi ngờ đó là "việc quá khó với mình" sẽ nhận lại được sự giúp đỡ nhỏ nhoi bằng đúng với niềm tin yếu ớt của ta vậy, nhưng nếu vững tin rằng "mình nhất định có thể làm được" thì sự giúp đỡ của vũ trụ này đối với ta cũng vững chắc như thế.

Vũ trụ này chỉ vận chuyển những nguồn năng lượng theo ý chí của ta. Khi tin tưởng tuyệt đối về những việc "vì chính ta" sẽ nhận lại được nguồn năng lượng lớn bằng với niềm tin ấy. Ngược lại, niềm tin càng mỏng thì nguồn năng lượng ấy cũng mỏng dần. Ta phải nuôi dưỡng khả năng tin tưởng ấy. Giống như cái thùng đựng nước, càng to thì càng chứa được nhiều nước mưa, còn nếu như cái bát nhỏ thì dù mưa có nhiều như thế nào đi nữa thì cũng chỉ đủ chứa một lượng nhỏ vừa đúng bằng cái bát đó thôi, còn lại sẽ cứ thế mà trôi đi hết.

Khi viết những dòng này, tôi cũng nhận ra được nhiều thứ: "Viết về cái gì, viết cho ai, viết như thế nào?", nếu cứ nghĩ đến yêu cầu phải viết cho thật tốt thì thật quá áp lực, đây sẽ trở thành công việc ép buộc. Cứ ép buộc như vậy đôi khi tôi cũng tự thấy mình đang nỗ lực theo một lối mòn mà người ta đã tạo ra từ trước. Cứ viết rồi lại xoá, không nghĩ ra được ý tưởng gì, tự nhiên chính việc viết lách trở thành gánh nặng và khó khăn. Thế nhưng một ngày nọ, khi đang đi dạo trong công viên lúc trưa vắng, khi đang lặng ngắm những ngọn cỏ nghiêng nghiêng theo chiều gió, đột nhiên thức tỉnh – cây cỏ có phải gồng mình chống lại những ngọn gió đâu, nó nương mình theo chiều gió như hoà mình với tất cả trong dòng chảy của vũ trụ. Và thế là những con chữ cứ thế tuôn ra, dòng chữ cứ thế dài thêm trong khi thời gian dường như ngưng lại, xúc cảm trào dâng.

Vậy thì việc viết lách ấy không phải là cũng thuận theo phép vô vi hay sao? Bây giờ không còn là việc gượng ép nữa. Cơ thể ta như hoà vào công việc ấy làm một mỗi khi ta viết. Lúc ấy dường như ta không còn tồn tại độc lập với vũ trụ quanh ta như ta vẫn thường cảm nhận nữa. Suy nghĩ phải viết cũng không còn. Ta đơn thuần chỉ là cầu nối, vũ trụ đang mượn thân xác này của ta, hướng ta làm một việc cần thiết cho cuộc đời này.

Nếu vậy đó chẳng phải là việc làm khiến ta trở nên đúng với chính bản thân mình hay sao? Những lúc ta làm việc vì chính mình là lúc ta cảm thấy hạnh phúc nhất và thoải mái nhất. Cũng chẳng có suy nghĩ sẽ phải cố gắng hạnh phúc hay thoải mái hơn. Tập trung và quên đi cả thời gian.

Ở giây phút ấy thậm chí chẳng cần phải nỗ lực. Khi ta là chính mình thì tất cả cứ tự nhiên xảy đến. Phó thác thân thể này vào dòng chảy của tự nhiên ấy. Mỗi người đều ở trong một hình hài của riêng mình, bằng hình hài ấy mà đến với thế giới này, là một phần của tạo hoá và sống đúng với chính mình. Ta sẽ cảm thấy an nhiên hơn. Ta quên đi chính mình.

Nếu bắt buộc phải làm những việc mà ta không thể tránh khỏi, trong thâm tâm ta sẽ vẫn không ngừng nghĩ về việc ta thực sự muốn làm. Mặc dù luôn nghĩ về việc mà ta mơ ước nhưng vì sợ hãi không thể làm được mà nhiều khi ta vẫn bỏ cuộc. Chẳng phải là ta đến cuộc đời này trần trụi và ra đi trong đơn độc hay sao? Ta là duy nhất – độc lập và khác biệt – và bằng cách riêng của chính mình để tự mình trưởng thành, để phát triển, để tự ngộ ra chân lí ư?

Nếu tin rằng ta là một phần của vũ trụ, nếu ta làm đúng với bản năng và tin rằng vũ trụ sẽ giúp mình thì ngay bây giờ, hãy thử làm những việc vì chính mình.

Nguồn: Tổng hợp từ sách