Ngày hôm nay chính là một cơ hội

Ngày hôm nay chính là một cơ hội
Photo by frank mckenna / Unsplash

Vị giám đốc vừa trải qua một tuần lẽ đầy khó khăn. Cô lái xe ra bãi biển tìm một chút khuây khoả. Chính tại đó, cô gặp một cô bé. "Nhìn này, cháu đang xây một lâu đài cát", cô bé nói với cô. Người phụ nữ đang căng thẳng và mệt mỏi không có hứng thú để nói chuyện, nhưng cô bé đáng yêu có sức hút kỳ lạ.

Một chú chim én bay qua, "Hạnh phúc đang bay qua", cô bé nói.

"Cái gì đang bay qua cơ?"

"Hạnh phúc ạ! Mẹ cháu luôn bảo rằng những con chim én mang hạnh phúc đến."

Hai cô cháu nói chuyện một hồi và vị giám đốc đã bị lây sự vui vẻ của cô bé. Sau đó, họ cùng chơi đùa thoải mái trên bãi cát. Tiếng cười vui vẻ vang lên trên bãi biển cho thấy họ đang thích thú đến nhường nào.

Vị giám đốc chào tạm biệt cô bé, lòng đầy biết ơn. Chỉ đến khi về đến nhà, cô mới nhận ra rằng mình biết quá ít về cô bé. Hai tuần sau đó, vị giám đốc lại cảm thấy mình bị quá tải công việc và muốn một liều thuốc "chim én". Lần này, cô đã biết cô bé vừa trong 6 tuổi kia tên là Melony và sống trong một ngôi nhà gần bãi biển. Lần này, họ không nói chuyện nhiều mà đi dạo và nô đùa dọc bãi biển. Niềm vui thích ngây thơ trước những thứ bé nhỏ của cô bé lại lan sang vị giám đốc.

Những tuần sau đó, họ lại gặp gỡ thường xuyên trên bãi biển. Cả hai luôn có những giờ phút vui vẻ bên nhau. Cô bé như một thiên sứ luôn ban phát những ánh mặt trời ấm áp. Thỉnh thoảng họ ngồi cạnh nhau và nhìn ngắm những chú chim én. Một thời gian sau, vị giám đốc cũng bắt đầu tin rằng những chú chim én mang tới niềm vui.

Cô cũng hỏi tại sao Melony luôn ở bãi biển chứ không đến trường. "Mẹ cháu bảo là nhà cháu đang đi nghỉ". Họ không nói về chuyện đó nữa. Theo một cách bí ẩn, họ trở thành bạn bè của nhau.

Vào một ngày, vị giám đốc, rất buồn, lái xe đến bãi biển. Như mọi khi, cô bé hân hoan chào đón người bạn của mình. Nhưng lần này vị giám đốc nói với cô bé: "Hôm nay cô không có tâm trạng để chơi với cháu. Hãy để cô yên."

"Tại sao ạ?"

"Vì mẹ cô vừa mất."

"Khi chết bà có bị đau không ạ?"

"Tất nhiên là đau rồi", người phụ nữ ngắt lời và rời đi để mặc cô bé đứng đó. Cô đang quá đau khổ.

Vài tuần sau sự việc, vị giám đốc quyết định quay lại bãi biển. Cô thấy nhớ cô bé và cảm thấy có lỗi. Nhưng lần này cô không thấy Melony trên bãi biển. Cô liền tiến đến nhà Melony và gõ cửa. Một người phụ nữ trẻ với vẻ mặt buồn bã ra mở cửa. Vị giám đốc giới thiệu về mình. "Xin mời vào."

"Tôi thấy nhớ Melony, chúng tôi đã chơi với nhau rất vui vẻ. Cô bé đâu rồi?"

"Melony đã mất tuần trước. Con bé bị bệnh bạch cầu. Có lẽ nó không nói điều này với cô."

Vị giám đốc ngồi thụp xuống ghế. Nỗi đau ập đến với cô.

"Con bé yên bãi biển này, nên khi nó đề nghị đến đây, tôi đã không thể từ chối. Ở đây con bé có vẻ đã khá hơn rất nhiều và nó đã có những ngày tháng vui vẻ. Thế rồi đột nhiên con bé cứ yếu đi..." Giọng người mẹ chùng xuống. "Con bé, con bé bảo tôi đưa cho cô mấy thứ. Tôi sẽ đi lấy nó ngay bây giờ."

Vị giám đốc gật đầu, người lặng đi. Cô không biết phải nói gì với người mẹ đáng thương này nữa.

Người mẹ quay trở lại với một chiếc phòng bì đầy màu sắc, trên đó có nét chữ trẻ con, "Gửi người bạn của cháu". Trong phong bì là một bức tranh mà cô bé đã vẽ về bãi biển "của họ": cát vàng, biển xanh và một chú chim én lớn. Bên dưới là dòng chữ mà cô bé đã viết rất nắn nót: CHÚ CHIM ÉN MANG HẠNH PHÚC ĐẾN CHO CÔ.

Vị giám đốc không còn kìm được nước mắt. Một trái tim gần như đã quên mất cách yêu thương bây giờ đã mở lòng hơn. Cô ôm chầm lấy mẹ Melony, thì thầm không dứt: "Tôi rất tiếc, tôi rất tiếc, tôi rất tiếc..."

Hiện tại, bức tranh đang được đặt trên bàn của vị giám đốc để cô luôn thấy nó. Đó là món quà từ cô gái nhỏ đã dạy cô về món quà của sự yêu thương.


Nhiều người trong chúng ta đã trải qua bi kịch và phải chịu đựng những đòn đau số phận. Chúng ta đã phản ứng với điều này như thế nào? Chúng ta nên thường xuyên ghi nhớ về giá trị của mỗi người mà chúng ta gặp, về những khoảnh khắc đặc biệt mà chúng ta sống. Nhưng thật không may, chúng ta lại có quá nhiều thứ là hiển nhiên và tưởng rằng mình có một khoảng thời gian vô tận. Chỉ khi đối mặt với sự mất mát, ta mới nhận ra mỗi phút giây đều thực sự là một món quà.

Có bao nhiêu món quà mà chúng ta đã từ chối hay không nhận ra chỉ bởi lo lắng quá nhiều hay tập trung vào những thứ tưởng là "quan trọng hơn". Chúng ta cần phải đi xa hơn. Với tất cả những lo lắng và trở ngại, chỉ cần hỏi chính mình: Những vấn đề này sẽ để lại hậu quả gì trong năm năm tới? Có lẽ sẽ chẳng có gì hết. Sức khoẻ của chúng ta sẽ bị tàn phá nếu ta để cho qúa nhiều thứ tiêu cực nuốt chửng mình, nếu ta chọn cách coi những thứ tầm thường trở thành những thứ quan trọng.

Ngược lại, những thứ được lưu giữ sẽ là những khoảnh khắc khiến ta thấy rung cảm. Những khoảnh khắc kỳ diệu đem lại niềm vui và bình yên ngập tràn trong ta. Chúng ta có thường xuyên để lỡ những dịp như vậy không?

Trong quá trình học về cách quản lý thời gian tốt hơn, có 3 nghịch lý xảy ra:

Thứ nhất, nhiều người thậm chí còn có ít thời gian hơn trước cho dù đã lập thời gian biểu và tham dự nhiều buổi hội thảo về quản lý thời gian. Thứ hai, nhiều người chú trọng quá nhiều vào việc tiết kiệm từng phút trong khi lại lãng phí nhiều năm trời. Những người không biết mục tiêu của mình là gì và không biết quản lý thời gian sẽ nhanh chóng tiến đến mục tiêu sai lầm. Thứ ba, tất cả những thứ không nằm trong kế hoạch sẽ bị coi là "thứ phá bĩnh". Ngay cả những người mà chúng ta yêu mến cũng trở thành một "sự phiền toái" theo cách nhìn nhận này.

Mặt tiêu cực: khi việc quản lý thời gian tập trung quá mức vào từng phút từng giờ, chúng ta không còn thấy được điều gì là quan trọng. Chúng ta tôn vinh chiếc đồng hồ mà quên mất chiếc la bàn. Khi làm vậy, chúng ta thậm chí không biết mình để mất điều gì. Thường thì, sự mất mát chỉ trở nên rõ ràng khi đã quá muộn.

Người hiểu được rằng mỗi ngày và mỗi khoảnh khắc là một cơ hội và là một món quà thì sẽ không bao giờ buồn chán. Họ biết thời gian chỉ là khái niệm tương đối. Sự buồn chán chỉ đến với những ai không sống trọn từng khoảnh khắc và không thực sự hiểu hoàn cảnh, do vậy không thể sống trọn trong đó.

Theo cách này, một người thành công còn thấy vui mừng khi thời gian đôi khi ngừng trôi. Điều này mang lại cho anh ta cơ hội để trải nghiệm đủ đầy từng khoảnh khắc như thể chúng đang trôi đi thật chậm. Anh ta cũng tận hưởng những giây phút nghỉ ngơi như cơ hội để trầm tư và nhớ lại những gì là quan trọng.

Chúng ta cần những phút nghỉ ngơi như vậy để nghĩ nhiều hơn về những giá trị của mình, về định hướng mà ta muốn theo đuổi. Chúng ta phải liên tục ngừng lại để không bị cuốn vào những vấn đề khẩn cấp trước mắt. Chúng ta luôn có xu hướng coi việc cấp bách như thể nó là quan trọng nhất. Nhưng, trong những khoảnh khắc tĩnh tâm, chúng ta có thể phân biệt và nhớ lại đường hướng phát triển mà trước đó ta coi là quan trọng. Chúng ta lại có thể phân định được điều gì quan trọng và điều gì chỉ có vẻ là quan trọng mà thôi.

Chúng ta cũng cần những giây phút nghỉ ngơi để nhớ đến những người quan trọng với mình. Không thứ gì có thể thay đổi được những khoảnh khắc tuyệt diệu mà ta đã trải qua cùng với họ. Thậm chí gần như không thứ gì có thể làm phong phú cuộc sống của chúng ta nhiều như những khoảnh khắc bên họ.

Có lẽ bạn sẽ muốn sống ngày hôm nay trọn vẹn hơn một ngày "bình thường", vì ngày hôm nay là cơ hội chỉ đến một lần và bạn sẽ không có được lần nữa. Nó là cơ hội để bạn ở bên người quan trọng với bạn. Là cơ hội để tiếp tục đạt đến những ước mơ và mục tiêu của bạn. Là cơ hội để bạn trở nên hạnh phúc.

Nếu có nghịch cảnh nào đó đổ xuống đầu bạn ngày hôm nay, đừng trầm trọng hoá nó. Đừng để bất kỳ điều gì phá hỏng tâm trạng tốt của bạn. Hãy tự nhủ rằng, "Điều tệ nhất có thể xảy đến với mình ngày hôm nay là mình có thêm một ngày tuyệt vời". Biến nỗi thất vọng thành lạc quan. Hãy luôn duy trì kiểm soát tình cảnh xảy đến. Không cho phép nghịch cảnh tác động lên bạn. Nếu làm được như vậy thì không điều gì và không ai có thể mang đi những kho báu mà ngày hôm nay dành riêng cho bạn.

Ngày hôm nay là một cơ hội để biết ơn. Chúng ta nên cảm ơn vì nhận được nhiều thứ – những người để yêu thương và yêu thương chúng ta, những khoảnh khắc quý báu. Nếu bạn khoẻ mạnh và có thể đi lại, nhìn và nghe, nếu bạn có thể tự ăn và có đồ để ăn, nếu bạn có thể nói, ... danh sách những thứ mà ta cần biết ơn là vô tận.

Có thể sẽ có người phản bác rằng những điều này đều quá đỗi bình thường, không có gì đáng nói. Tự thân những người này chỉ có thể nhận thức được giá trị của chúng khi chính họ không còn khả năng nói năng, đi lại hay nghe nhìn được nữa. Chỉ khi đó ta mới biết rõ mình đã có được biết bao nhiều phép màu mà trước đó ta không hề nhận ra. Những người ở cạnh chúng ta cũng vậy. Ta không nên cho rằng việc có họ ở bên là điều hiển nhiên.

Những người thành công tận hưởng mỗi ngày như cơ hội chỉ đến một lần. Họ nhìn nhận và trân trọng giá trị nội tại của những người xung quanh: những món quà và phép màu. Những người thành công có được sức mạnh nhờ ghi nhớ những điều đơn giản tạo nên các nền tảng cho cuộc sống. Họ biết ơn và cũng không để những nỗi thất vọng ngăn họ vui thú tận hưởng cuộc sống.

"Những người thành công biết tận dụng ngày hôm nay."

Thực hành, tôi sẽ thực hiện những điều sau để tận dụng ngày hôm nay như một cơ hội:

01 - Hôm nay tôi sẽ trân trọng những người đã giúp vun đắp cuộc đời tôi. Tôi sẽ tìm cách gặp gỡ riêng với một trong những người này và ở bên người đó như thể rất lâu nữa chúng tôi mới gặp lại.

02 - Nếu hôm nay tôi bị tắc đường hoặc phải đối mặt với một vài nghịch cảnh, tôi sẽ thay phiền muộn bằng niềm vui. Điều tệ nhất có thể xảy đến với tôi ngày hôm nay chính là để cho tôi có một ngày tuyệt vời.

03 - Tôi sẽ viết ra 25 điều mà tôi biết ơn. Bằng cách làm như vậy, tôi sẽ yêu cuộc sống hơn và cảm thấy giàu có hơn. Hôm nay, tôi sẽ dành mỗi phút giây nghỉ ngơi để nhớ lại nhiều hơn nữa những thứ mà tôi phải biết ơn và nhớ về những thứ quan trọng trong cuộc đời mình. Bằng cách này, mỗi giây phút tôi phải chờ đợi ngày hôm nay đều sẽ là một món qùa.

04 - Ngày hôm nay là một ngày như mọi ngày. Nhưng tôi có thể thay đổi thái độ của mình với nó. Vì vậy, bây giờ tôi sẽ coi ngày hôm nay như một cơ hội và tận dụng nó. Hôm nay, tôi sẽ xem mỗi khoảnh khắc như một sự bồi đắp. Mỗi cuộc gặp sẽ là một món quà. Mỗi phút sẽ là một cơ hội. Mỗi giây bên người mà mình trân quý sẽ là một phép màu. Ngày hôm nay chính là cơ hội của tôi.

Nguồn: Tổng hợp từ sách.